Chapter Text
Mưa rơi nhè nhẹ lên ô kính, hòa cùng tiếng gió rít qua dãy nhà, len qua khe rèm như hơi thở của ai đó ngoài kia đang lặng lẽ dõi theo.
Trong căn phòng chỉ còn ánh đèn vàng lặng lẽ soi, Thiên ngồi trước bàn làm việc, cây bút dừng lơ lửng trên trang nhạc còn dang dở.
Trên tai nghe, bản demo vừa thu vang lên — một giai điệu trữ tình, trôi dài, mơ hồ, mềm như ký ức của một người khác:
“Nếu ta gặp nhau ở thế giới khác,
liệu em còn nhận ra anh không?”
Tiếng hát của chính mình vọng lại khiến tim Thiên khẽ nhói.
Cậu cau mày.
Thiên không nhớ đã từng viết những câu này.
Lời nhạc có trong file thu, nét chữ trong sổ là của cậu — nhưng nghiêng mềm, thanh mảnh, không phải kiểu chữ chắc tay quen thuộc.
Nuốt thêm một ngụm cà phê, Thiên chần chừ, tay rê chuột định xóa file đi — thì cánh cửa bật mở.
Duy bước vào, tay cầm túi giấy, giọng ấm và lười biếng như mọi khi:
“Lệ Lệ của anh ăn tối chưa? Anh có dư một ổ bánh mì đây, không ăn lát tập không nổi đâu đó.”
Thiên ngẩng đầu.
Ánh đèn hắt xuống, khiến nụ cười của Duy càng thêm sáng rực, chiếc răng nanh nhỏ lóe lên, ánh mắt trong veo đến mức khiến tim cậu khẽ hẫng.
Chỉ một khoảnh khắc thôi, Thiên thấy hình ảnh ấy trùng khớp với một gương mặt mờ ảo trong giấc mơ nào đó — vừa thân quen, vừa xa lạ đến rợn người.
“Cảm ơn,” Thiên đáp, giọng khàn khẽ. “Kim Anh dỗ em béo để mất múi bụng đúng không?”
Duy cười, đặt túi bánh xuống:
“Làm sao anh dám. Mất mấy múi sầu riêng rồi ai cho anh sờ nữa. Mà bài mới hả? Trai đẹp hát nhạc buồn, em không làm người ta thất tình thì thôi chứ ai làm em thất tình được”
Thiên bật cười, nhưng tiếng cười ấy vỡ ra mỏng như thủy tinh. Trong lòng cậu, thoáng bất an len qua, lạnh như một cơn gió sượt qua gáy.
Dạo gần đây, cậu không dám kể với ai — mỗi đêm, giữa cơn mơ chập chờn, lại có một giọng nói lạ, vừa quen vừa xa, thì thầm bên tai:
“Nếu anh đã không thích,
hãy để tôi mang đi.”
Giọng ấy giống hệt Thiên.
Chỉ khác ở nhịp thở chậm hơn, buồn hơn — và trong mắt người đó dường như chứa cả bầu trời chưa nói hết.
Sau đó, BB, Neko, Jun, Khánh cũng lần lượt kéo đến.
Tiếng cười, tiếng nói, mùi nước hoa hòa lẫn với mùi cà phê, cuốn Thiên ra khỏi mọi rối bời.
Cậu cười, hát, bàn về buổi fan meeting sắp tới, như thể giấc mơ kia chỉ là trò đùa của tiềm thức.
Đêm xuống.
Mọi người về hết.
Chỉ còn mình Thiên trong phòng, đầu gối lên tập nhạc, ngủ gục giữa hương cà phê nguội lạnh.
Trong mơ, cậu đứng giữa sân khấu rực sáng.
Hàng ngàn người gọi tên, ánh đèn quét khắp khán phòng — nhưng ở hàng ghế đầu, chỉ có một người ngồi đó.
Duy.
Áo thun trắng, nụ cười nghiêng, gương mặt mờ dần giữa ánh sáng.
Thiên muốn gọi, nhưng giọng nghẹn lại.
Bản nhạc trong file thu hôm trước lại vang lên, dìu cậu trôi đi giữa mông lung.
Rồi từ phía sau, một giọng trầm hơn — cũng là của cậu — vang lên khẽ khàng:
“Cậu ấy cười đẹp như trong giấc mơ của tôi.”
Thiên quay lại.
Và thấy chính mình.
Người kia mỉm cười — đôi mắt sâu thẳm, áo sơ xám mở hai cúc cổ, gương mặt vừa thân thuộc vừa xa lạ, như một bản sao bước ra từ tấm gương bị rạn.
Ánh sáng xung quanh run lên, rồi rơi vụn như bụi sao.
Giấc mơ vỡ tan.
Thiên bật dậy.
Đồng hồ chỉ ba giờ sáng.
Cậu vẫn ngồi ở bàn làm việc, cốc cà phê đã nguội, màn hình laptop sáng trắng, bản nhạc kia tự động phát lại — giai điệu lặp đi lặp lại, không dứt.
Cậu ngẩng đầu nhìn tấm gương trước mặt.
Và chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi — phản chiếu trong đó không phải Thiên,
mà là người kia, đang mỉm cười.
